HỌC NGHỀ ĂN TRỘM.

31/03/2012 09:14

 

Pháp Diễn, một cao tăng đời Tống, giảng cho các đệ tử phương pháp tu thiền, nói:

Dạy tu thiền của ta không khác nào dạy nghề ăn trộm. Đứa con trai tên ăn trộm, ngày kia, tự nghĩ: Cha ta nay đã già yếu. Ta phải làm cách nào cũng nuôi gia đình, nếu không nối nghiệp được cha ta ? Vậy phải học nghề ăn trộm.

Nó liền đem ý nghĩ này bàn với cha. Người cha mừng, nói: Tốt lắm.

Ngay đêm đó, lão nhất định không truyền cho con bài học vỡ lòng.

Hai cha con cùng lách mình vào một nhà giầu có trong vùng. Sau khi mở được ổ khóa lọt vào trong, mở luôn nắp sập rương lớn đầy nhóc quần áo. Lão ra dấu bảo thằng con chun vào trong tha hồ mà khuân vét. Thằng nhỏ vừa chun vào trong, thì bất thần lão đóng nắp lại, khóa chặt, rồi lẻn ra ngoài, đập cửa lung tung đánh thức cả nhà dậy. Rồi lão chuồn êm về nhà.

Nghe đập cửa, cả nhà thức dậy , đèn đuốc đốt lên, kiếm tìm khắp chỗ. Không thấy gì cả, trong nhà tắt đèn đi ngủ. Tên ăn trộm nằm chết điếng trong rương, không hiểu gì cả tại sao cha nó hại nó như thế ?

Nhưng rồi, nó nảy sanh một ý: nó giả làm chuột cào ngón tay trên mặt ván. Chủ nhà tưởng là chuột thiệt, thắp đèn lên. Lấy chìa khóa mở rương. Thừa cơ hội, anh chàng, tung ra như chớp, xô chủ nhà ngã lăn, đèn đuốc tắt hết. Cả nhà rượt theo bén gót. Thấy nguy đến nơi, anh ta bèn nảy ý ôm một cục đá lớn liệng ầm xuống giếng. Ai ai cũng tưởng tên trộm sợ quá mà quyên sinh, nên trở về nhà, không đuổi theo nữa. Anh ta bèn nhẹ gót về nhà.

Về đến nhà, tức quá, toan cự nự ông già. Ông già hỏi: việc đâu còn đó, con hãy cho cha biết làm cách nào mà thoát thân  ?

Đứa con bèn thuật lại hết đầu đuôi, người cha cười bảo”

“Hay ! mày đã thành nghề rồi, tao không còn gì truyền lại cho mày nữa cả !”

ST.PHƯƠNG VY