TÌM VÀNG

31/03/2012 09:23

 

Có một thời người ta đồn miền Tháp có vàng. Thiên hạ đổ xô nhau cả về đây; xuồng đậu chật kinh, chợ Tháp đông nghẹt người. Hầu hết là những dân nghèo, gia tài chỉ có cái xuồng và cái lóp. Người nào cũng mới sắm được một cái leng và một cái cuốc, họ hì hục đào xung quanh Tháp trong một tháng trời. Sáng sớm họ đi từng đoàn từ chợ Gãy lên Tháp rồi chiều tối  lại về chợ, vừa đi vừa hỏi nhau: được gì không ? Có kẻ cắt cái chòi ngay trên giồng và đào tới tối mịt mới nghỉ tay.

Sau họ chán, bỏ đi lần lần, không người nào tìm được lấy một mảnh vàng. Họ đã nghèo lại nghèo thêm và chỉ lời cho mấy tiệm tạp hóa ở chợ Gãy: rượu, thuốc hút, nước mắm, muối, dầu lửa, quẹt bán tăng gấp đôi.

Tuy vậy vẫn có kẻ chưa thất vọng. Hồi ấy có một tên tá điền người Thổ. Trong một tuần lễ nó đi kiếm khắp nơi, mua được một con chó mực nhỏ, độ hai ba tháng, đuôi cụp, lưỡi đen, đem về nuôi.

Phải nói là thờ mới đúng. Nó cưng con chó vô cùng, cấm vợ con đánh đập. Nó xích con vật lại suốt ngày đêm, đích thân thân cho ăn toàn một thứ thịt bò. Nó nghèo lắm, không một manh áo lành để bận mà dám bỏ ra mỗi ngay hai ba cắc mua thức ăn cho chó. Đêm nào nó cũng thức rất khuya, cắm cây nhang bên cạnh con chó rồi thì thầm khấn vái. Khoảng 3 giờ sang nó đã dậy, hứng giọt sương trên mỗi tàu lá chuối, được độ một chén đem về cho chó uống. Hành động đó nó giấu lắm: một lần nó đánh vợ tàn nhẫn chỉ vì con mụ tọc mạch đăm đăm ngắm nó khấn vái ở bên con chó. Nhưng riết rồi tin cũng đồn đến tai chủ. Chủ nghĩ nó làm bùa, làm ngãi gì đó, muốn đuổi mà còn do dự vì sợ nó trả thù.

Hỏi nó, nó chỉ đáp:

- Tôi làm tá điền cho ông chủ, tôi nhờ cậy ông chủ, tôi không dám hại ông chủ đâu, ông chủ đừng nghi tôi, tội nghiệp.

Sau mới hay nó nuôi con chó ấy cách đúng 99 ngày; cái đêm thứ 99, nhằm một đêm rằm, sau 3 ngày ăn chay, nó khấn váo một hồi lâu bên cạnh con chó, rồi đúng 12 giờ khuya nó vác cuốc dắt chó đi. Tới Tháp, nó thả con chó ra chạy tự do và theo dõi từng bước một. Nó đánh dấu trong chỗ con chó ngừng lại hít hít và quào đất, hì hục đào những chổ ấy, hy vọng tìm được vàng, nhưng suốt hôm ấy và bốn năm đêm sau, chẳng được gì, nó đành bỏ.

Một buổi sáng, nó ôm con chó lại nhà ông chủ và nói:

- Ông chủ, tưởng tìm được vàng hóa ra tốn thêm tiền, tốn mấy chục đồng về con vật này. Tôi cho ông chủ ấy. Nó mập làm sao. Chó mực ăn bổ âm bực nhất. Ong chủ làm thịt nhậu một bữa đã !

ST.PHƯƠNG VY